Xuân về, tết đến

Trong tâm khảm Việt, tết Nguyên Đán vô cùng thiêng liêng.

     Ngày xưa, nghèo đói đến mấy cũng “ đói ngày giỗ cha, no ba ngày tết”. Ông bà ông vải biết con cháu túng bấn, có thể bỏ qua. Nhưng ngày Tết, họ hàng làng nước đến mừng tuổi mà thấy ban thờ trống hoác, không mâm ngũ quả, không cặp bánh chưng, gói mứt, lọ hoa thì không thể được. Bài học đối nhân xử thế quan trọng là thế.

     Bây giờ, khấm khá hơn, vẫn vậy. Người ta vẫn lo Tết từ rất sớm. Mới đầu tháng mười, đã đăng ký mua vé tầu xe về quê ăn Tết. Nhìn lên bầu trời, thấy những đàn chim di chú kéo đàn, kéo lũ tìm phương ấm áp, con tim người xa xứ đã khắc khoải nhịp đập nhớ quê nhà.

Mấy hôm nay, gió mùa đông bắc tràn về báo hiệu những ngày rét nhất trong năm. Ngồi trong cửa hàng, nhìn phố xá, tôi cảm thấy nhịp sống hình như hối hả hơn. Khách hàng đến đặt mua bánh mứt kẹo đặc sản dân tộc cho những ngày Tết về quê làm quà đông hơn.Mấy bà bán cành đào sớm trên vỉa hè, nét mặt tươi hẳn: “ Có thế chứ, nóng như mấy hôm trước, hoa đào nở bung, mất mùa đào là cái chắc !”.

     Thật kỳ lạ, cỏ cây hoa lá dường như cũng muốn được châu tuần với người trong những ngày này. Ngoài sông Hồng, tấp nập thuyền bè chở giang, lá dong, bưởi, chuối xanh….Những chuyến tàu hỏa từ miền Nam ra, ngồn ngộn những dừa, đu đủ, mãng cầu, xoài, cam, quýt… Người ta nâng niu những chậu mai vàng. Đường phố, nghễu nghện những cây quất trĩu quả, như những cái tháp vàng di động. Những cửa hàng bán quần áo, đông nghịt người mua sắm.

     Quan hệ giữa người và thiên nhiên, vốn dĩ tự nhiên. Nhưng trong những ngày này mới thấy thân thương, khăng khít nhường bao. Quanh ta, nào gạo nếp cái hoa vàng, tám thơm, nàng hương, nào đậu xanh, hồ tiêu, những con gà giò nhốt sẵn để làm lễ cúng giao thừa, mứt hồng, mứt quất, mứt cà rốt, mứt dừa, mứt bí…đa mùi vị, màu sắc. Ta bỗng nao nao nhớ đến những người nông dân một nắng hai sương, cày sâu cuốc bẫm, nhớ đến những ngày lụt bão, hạn hán…Ta thầm cám ơn cây dừa, cây mía, cây thốt nốt đã hóa thân thành vị ngọt của bao loại bánh, mứt, kẹo hôm nay.Cây lúa, cây khoai, cây vừng, cây lạc, cây bí, cây đậu…. nuôi sống ta hàng ngày, quen thân đến mức nhiều khi ta chỉ biết” tọa hưởng kỳ thành” như thở hít khí trời, sưởi ấm dưới nắng, quên bẵng tầm quan trọng của chúng đối với ta. Ta thành kẻ vô ơn với thiên nhiên là thế.

     Chính cái Tết và mùa xuân đã nhắc nhở ta bài học lớn về đạo nghĩa với thế giới tự nhiên quanh ta.

Hà Nội: 08.01.2012

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *